A Phủ Khởi Nghiệp Phần 1-4

13/08/2024 bởi

Nguyễn Văn Thắng

MMO
A Phủ Khởi Nghiệp Phần 1-4

Câu chuyện khởi nghiệp của A Phủ sau khi cùng Mỵ trốn khỏi nhà thống lý Pá Tra. Từ một thanh niên không có gì ngoài vợ, anh đã làm gì để gây dựng sự nghiệp của mình?

Với suy nghĩ chất phác và cái nhìn đơn giản về khởi nghiệp, liệu anh có thể vượt qua mọi khó khăn, thử thách để khởi nghiệp thành công?

Phần 1: ĐI TÌM NHÀ ĐẦU TƯ

Sau khi cùng Mỵ trốn khỏi nhà thống lý Pá Tra, vợ chồng A Phủ bắt đầu một cuộc sống mới. Tuy biết sẽ có nhiều khó khăn nhưng cả hai cùng nhìn về một tương lai tươi sáng phía trước. Vốn dĩ là người thích kinh doanh, A Phủ bàn với Mỵ sẽ đi bắt lợn rừng về để nuôi, nhân giống, phát triển quy mô, số lượng đàn lợn, phát triển kinh tế và làm giàu từ lợn rừng. Món này dưới xuôi anh em dân nhậu thích lắm nên có sản phẩm thì thị trường tiêu thụ ắt sẽ có. Theo như kế hoạch và mục tiêu đã đề ra thì sau ba năm, nếu mọi chuyện xuôi chèo mát mái, vợ chồng A Phủ sẽ giàu và soán ngôi của thống lý Pá Tra. Cặp vợ chồng trẻ tràn trề năng lượng và bắt tay vào vạch kế hoạch, lên ý tưởng cho dự án của mình: bắt con giống, nuôi, sinh sản và nhân giống lợn rừng và sau đó lên kế hoạch kinh doanh. Sau ba ngày thức trắng, trong căn nhà tranh mới dựng, bản kế hoạch kinh doanh dài ba tàu lá chuối của Mỵ và A Phủ đã được phác thảo một cách rõ ràng, chi tiết.

Ngặt một nỗi, bây giờ hai vợ chồng lại chưa có đủ tiền để thực hiện kế hoạch của mình. Không có tiền thì làm sao có mua được bẫy để bắt lợn rừng bây giờ? Trồng nương làm rẫy còn chẳng đủ ăn, thì bao giờ mới tiết kiệm được vốn để làm giàu? Trước đây tuy là người ở, nhưng A Phủ vẫn luôn đọc sách, tìm tòi, bổ sung kiến thức về làm giàu. Anh vẫn luôn mong muốn 1 ngày làm nên một cơ ngơi để cho thống lý phải sáng-mắt-ra. Anh tự nhận mình là người-khởi-nghiệp. Một từ rất thời thượng với bà con dân bản lúc bấy giờ.

Quay lại việc khởi nghiệp của A Phủ, tuy đã có kế hoạch, lộ trình rõ ràng, nhưng chưa có tiền làm vốn. Vốn là một người cá tính mạnh, anh không chịu đầu hàng số phận, A Phủ bàn với Mỵ về việc xuống xuôi gọi vốn đầu tư.

Phần vì lo sợ chồng theo gái, phần lo người dưới xuôi gian trá, chồng mình bị lừa. Lúc đầu Mỵ không chịu để A Phủ ra đi. Nhưng sự quyết tâm của anh kiến Mỵ xuôi lòng. A Phủ đi gọi vốn đầu tư với lời thề: “không theo gái, nếu theo gái sẽ bị trời chu đất diệt” và sau 2 tuần dù tìm được hay không tìm được nhà đầu tư cũng phải quay về bản với Mỵ. Mang theo bản kế hoạch kinh doanh dài ba tàu lá chuối đã phác thảo, cùng một niềm tin mãnh liệt A Phủ rời bản làng, để lại người vợ trẻ, anh xuống miền xuôi tìm nhà đầu tư cho dự án. Sau 2 ngày đường ròng rã, ăn rau rừng, uống nước suối thì A Phủ cũng đến được miền xuôi.

Mọi thứ ở đây thật tráng lệ, không giống như trong suy nghĩ của anh. Đường sá, xe cộ, nhà cửa, mọi thứ đều vượt quá tầm hiểu biết của A Phủ. Anh vừa bỡ ngỡ, vừa thích thú. Sau khi nghỉ ngơi cho lại sức, A Phủ vào ngay quán phở bên đường, bắn một điếu thuốc lào rồi gọi to và dõng dạc:

– Cho một tái chín, nhiều bánh phở.

– Dạ, anh đợi em một chút, có ngay đây ạ.

Đúng là dịch vụ dưới xuôi có khác, nhẹ nhàng, nhanh lẹ thế. A Phủ thấy lâng lâng, cảm giác lần đầu làm ông chủ nó phê quá. A Phủ càng quyết tâm khởi nghiệp làm giàu để thành ông chủ thực sự.
Sau khi ăn phở xong, không quên nhiệm vụ của mình: A Phủ tiếp tục đi tìm nhà đầu tư. Anh tiếp tục cuộc hành trình để tìm thấy người đỡ đầu cho dự án của mình(người xuôi vẫn gọi là những nhà đầu tư thiên thần).

Sau gần mười ngày gặp nhiều nhà đầu tư có tiếng, trình bày xong bản kế hoạch cho nhiều nhà đầu tư, nhưng kết quả A Phủ nhận được vẫn chỉ là một cái lắc đầu cự tuyệt. Nhà đầu tư đưa ra nhiều câu hỏi khiến cho A Phủ lúng túng, vốn tính cẩn thận, anh ghi lại nội dung mọi cuộc trao đổi, nhưng vấn đề chủ yếu như sau:

– Tôi đầu tư tiền cho cậu, lấy gì chắc chắn rằng nó sẽ sinh lãi cho tôi? – nhà đầu tư hỏi.

– Người dưới xuôi nói thế nào chứ, trong bản kế hoạch, A Phủ có trình bày rõ ràng: Năm đầu A Phủ đi bẫy, bắt lợn rừng và gây giống đàn lợn rừng, sáu tháng đầu năm thứ hai A Phủ và người dưới xuôi có lợn bán, sáu tháng cuối năm thứ hai, chúng ta hòa vốn, và từ năm thứ ba trở về sau chúng ta sẽ có lãi người xuôi à.

– Anh có chắc không?

– Chắc chắn người xuôi à?

– Anh lấy gì khẳng định điều đó?

– Lấy bản kế hoạch làm chắc chắn người xuôi à.

– Nếu tôi đầu tư cho anh, anh phải đi săn lợn rừng mệt, nguy hiểm như vậy, liệu anh có bỏ cuộc không? Nếu anh bỏ cuộc thì khoản tiền tôi rải ngân cho anh tính sao?

– Thì trong sách bảo đầu tư phải có rủi ro, người xuôi phải chịu chứ ai.
Nhà đầu tư cười nhẹ rồi hỏi tiếp:

– Vậy anh có kỹ năng, kiến thức, kỹ năng và kinh nghiệm gì?

– Từ trước giờ A Phủ đọc sách làm giàu nhiều lắm, nên đúc rút được kiến thức, chứ kinh nghiệm thì cũng chưa có?

– Đọc sách mà giàu được thì mấy ông bà bán sách ngoài Đinh Lễ giàu hết rồi thưa anh. – Nhà đầu tư nói tiếp

– Đinh Lễ là cái gì vậy người xuôi?

Nhà đầu tư không nói gì, cười nhẹ rồi quay lưng đi… A Phủ ức chế, người xuôi mà vô văn hóa, ở trên bản là A Phủ đánh rồi. Nhưng lúc nãy đi vào thấy có mấy anh cán bộ(bảo vệ) đô con quá nên thôi, với lại trong sách cũng bảo một điều nhịn chín điều lành mà.

Quá thất vọng vì không tìm được nhà đầu tư. Số tiền trong túi cũng chỉ còn lại vài đồng. A Phủ mua hai chai lavi, ba gói hảo hảo(dự định ăn hai gói, một gói làm quà cho Mỵ) và khăn gói về bản sớm hơn kế hoạch. Anh về sớm hơn cũng một phần để kiểm tra xem Mỵ có chung thủy với anh không, có léng phéng với thằng nào trong bản không. Về đến Phìn Sa, may quá, Mỵ vẫn giường đơn gối chiếc chờ Phủ. A Phủ liền rút gói hảo hảo trong túi quần ra tặng Mỵ, Mỵ cười tít mắt, nhìn Mỵ vui, A Phủ cũng đỡ được phần nào mệt nhọc. “Giá mà mình có nhiều tiền để ngày nào cũng cho Mỵ ăn hảo hảo” – Anh nghĩ trong đầu.Sau khi chén gói hảo hảo trong vòng một nốt nhạc, Mỵ hỏi A Phủ:

Sao chồng mua quà ngon cho vợ ngon thế? Có đắt tiền không? Chắc nhận được tiền của người dưới xuôi rồi à? Được bao nhiêu? Vợ chạy đi mua mấy con gà đãi hàng xóm, cảm ơn họ giúp đỡ vợ chồng mình nhé A Phủ? – Mỵ hỏi một cách dồn dập, mỗi câu hỏi như một nhát dao cứa vào tim anh. A phủ không nói gì, cúi mặt, lắc đầu và thở dài một tiếng rồi lên phản nằm. Mỵ dường như biết điều, lên nằm cạnh A Phủ, cả hai im lặng, chìm vào giấc ngủ…

Đêm hôm đó, Phủ bị chuột rút vì đi bộ nhiều, anh tỉnh ngủ, suy ngẫm lại về các cuộc nói chuyện với nhà đầu tư. Anh thấy người dưới xuôi đúng quá, đồng tiền đi liền khúc ruột, họ đầu tư để sinh lời để tiền nó đẻ ra tiền(từ bé đến giờ, A Phủ chưa thấy tiền đẻ bao giờ, nhưng hôm ăn phở nghe bà chủ quán nói thế), chứ có phải đầu tư để làm từ thiện đâu. Chẳng ai dại gì đầu tư vào một thứ mà mới chỉ có ý tưởng và kế hoạch trên giấy cả. Nhỡ A Phủ cầm tiền mua rượu hết thì sao, nhỡ A Phủ bỏ cuộc không làm nữa thì sao? Nhỡ A Phủ mua gà đãi dân bản hết thì sao? – A Phủ mỉm cười và thôi không trách họ nữa.

Mình phải tự lực cánh sinh thôi, phải chứng minh cho người dưới xuôi thấy rằng A Phủ không phải thằng cả thèm chóng chán – A Phủ tự nhủ với lòng mình. Anh lại lấy ba tàu lá chuối ra xem lại rồi thiếp đi lúc nào không biết…

Sau khi nhận ra rằng không nhà đầu tư nào đầu tư cho một ý tưởng. A Phủ sẽ phải làm gì để khởi nghiệp, anh bắt đầu hiện thực hóa ý tưởng của mình như thế nào?

Tất cả sẽ có trong phần tiếp theo: Tự Lực Cánh Sinh.

Câu chuyện khởi nghiệp của A Phủ sau khi cùng Mỵ trốn khỏi nhà thống lý Pá Tra. Từ một thanh niên không có gì ngoài vợ, anh đã làm gì để gây dựng sự nghiệp của mình?

Với suy nghĩ chất phác và cái nhìn đơn giản về khởi nghiệp, liệu anh có thể vượt qua mọi khó khăn, thử thách để khởi nghiệp thành công?

Phần 2 : Tự lực cánh sinh – Tích cực quay tay, vận may sẽ tới.

Sáng sớm hôm sau, Phủ thức giấc sớm hơn con gà trống, mới ở dưới xuôi về mà hôm nay anh tỉnh táo và khỏe khoắn lạ thường. Anh trầm ngâm suy nghĩ, người xuôi không cho ta tiền mua bẫy, ta phải tự làm để bắt con lợn về làm giống…

A Phủ liền đi tìm các thợ săn, các già làng để học hỏi về kinh nghiệm làm bẫy và săn lợn rừng, anh gõ cửa từng nhà, gặp từng thợ săn một, từ người giỏi nhất đến kẻ nghiệp dư hết gần một tháng nhưng chẳng ai giúp anh cả. Họ lại còn đồn anh xuống dưới xuôi, bị người dưới xuôi cho ăn thuốc lú nên mới đi hỏi như vậy. Ở bản này, có một luật bất thành văn, mọi người ai nấy đều tự biết: Ai có nghề gì, bí quyết gì thì phải giấu nhẹm đi, không tiết lộ cho ai khác biết. Vì người ngoài biết thì họ đi săn con lợn của mình, họ cướp nghề của mình lấy gì mà đổi gạo với người xuôi. Họ chỉ truyền lại những bí quyết hay ho nhất, tinh túy nhất cho người con mà họ tin tưởng nhất trước khi khuất núi.

Bảo sao cái bản này không khá lên được, tao tự làm. – A Phủ lẩm bẩm chửi thề trong tuyệt vọng.

A Phủ quyết định về nhà và tự nghiên cứu cách làm và đặt bẫy lợn rừng. Anh hì hục nghiên cứu, xin lại những cuốn sách cổ của các thế hệ đi trước viết ra để tìm hiểu. Anh quyết tâm nghiên cứu, tìm tòi và tự tạo nên những chiếc bẫy thú của riêng mình mà không cần nhờ sự giúp đỡ của bất kỳ ai.

Anh phải tìm hiểu từ cách làm mồi nhử, cách đào hố, vót chông, cách đặt đòn bẩy rồi cách liên kết chúng để chúng hoạt động thật trơn tru mỗi khi thú rừng đi qua là bị rơi vào bẫy ngay lập tức mà không thoát ra được.

Sau nhiều ngày nghiên cứu, cuối cùng những chiếc bẫy đầu tiên cũng được hoàn thành. Sau anh bắt đầu trình thử nghiệm và hiệu chỉnh để những bẫy rừng hoạt động một cách chính xác và hiệu quả. Khi mọi việc gần như hoàn hảo, A Phủ hứng khởi mang dụng cụ và những chiếc bẫy để đi rừng. Những chuyến đi mang nhiều niềm vi vọng.

Thế nhưng, đời không như là mơ, gần hai tháng nữa trôi qua, mỗi lần anh vào rừng kiểm tra bẫy là một lần thất vọng. Anh không hiểu lý do vì sao lại thế? Mọi thứ đã rất hoàn hảo rồi trong quá trình thử nghiệm. Anh không dám đối mặt với Mỵ. Anh chỉ muốn chết đi cho xong. Là thằng đàn ông mà không nuôi nổi gia đình, không che chở được cho người mình yêu thương.

Anh tuyệt vọng quay về nhà, không khí trong nhà càng trở nên nặng nề, hai người ít nói chuyện với nhau kể cả trong bữa ăn. Nhiều lần Mỵ gàn anh lên rẫy, đừng đi học làm bẫy con lợn rừng nữa, trồng khoai trồng bắp với Mỵ, nhưng anh không chịu, anh bảo thần rừng sinh anh ra là để khởi nghiệp chứ không phải để đi trồng bắp, thành ra Mỵ buồn, Mỵ cáu rồi Mỵ lạnh lùng với anh…

Giá mà giờ lại được quay trở lại cái hồi ở nhà thống lý pá tra, khổ nhưng dấm dúi được với nhau, lúc nào cũng thấy vui – A phủ miên man suy nghĩ.

– Thôi ngủ mai dậy mà ăn cháo gà – Mỵ nói cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
-Cháo gà ở đâu, sao không để nó đẻ trứng rồi đổi gạo, thịt đi thì lấy gì mà ăn. – Anh thoáng giật mình rồi làu bàu hỏi vợ
– Nó chết.
– Sao nó chết?
– Làm đéo còn gạo nuôi nó, nó chết đói chứ sao – Mỵ gào lên.

Anh cứng họng chẳng nói được câu gì, gần đây nhiều người xuôi lên đổi gạo thành ra Mỵ cứ học cách nói vô lễ của người xuôi. Cáu kỉnh, khó tính, hung dữ, không còn là Mỵ với đôi mắt xa xăm muốn đi chơi của ngày xưa nữa. Có lần Phủ tâm sự với người xuôi, ông ta bảo vợ ông ta như con sư tử(hà đông), anh ngẫm sao mà đúng thế. Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Anh nghĩ lại mình xuống xuôi là đúng, tuy không xin được vốn nhưng lại học được nhiều điều.

Sau cơn cãi vã. Không khí thêm nặng nề. Phủ cũng đắn đo, suy nghĩ lại. Mình có nên tiếp tục hay không? Hạnh phúc gia đình quan trọng hay sự nghiệp tiền tài quan trọng? Liệu mình có nên từ bỏ bản kế hoạch kinh doanh này không? Bất chợt anh nhớ lại ánh mắt trìu mến của Mỵ khi hai người cùng làm ra nó, anh nhớ lại nụ cười hạnh phúc khi Mỵ gặm hảo hảo anh mua dưới xuôi. Anh muốn vứt bỏ hết, anh muốn xé bỏ mấy tàu lá chuối, cái thứ vớ vẩn đã làm Mỵ không còn yêu anh nữa. Nhưng anh lại nghĩ về cảm giác lúc anh gọi bát phở đầu tiên, chả nhẽ cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, không được ăn bán phở thứ 2 hay sao? Cả đời không nhìn thấy Mỵ cười hạnh phúc nữa sao??? Cuộc đấu tranh tâm lý chưa có hồi hết thì anh lại thiếp đi….

Đêm hôm đó, ông mặt trời chưa lên, con gà chưa gáy thì có tiếng đập cửa thình thình và hét lớn:
– Thằng Phủ, thằng Phủ đâu?
– Thằng Phủ mày dậy qua nhà ông A Ngóc, nhanh lên, ông ấy sắp chết rồi.
– Tôi có giết ông Ngóc đâu , Ông Ngóc chết thì liên quan gì đến tôi, tôi..tôi vô tội… A Phủ mắt nhắm mắt mở, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Chưa nói hết câu thì bốn ông thanh niên lực lưỡng trói anh lại, khiêng qua nhà ông A Ngóc. Thôi chết, mình còn trẻ như thế này mà bị gán tội giết người – thì cũng phải chết theo ông A Ngóc(giết người đền mạn) thì uổng quá. Đã được ngày nào hưởng đâu. Đường đến nhà ông A Ngóc hôm nay dài lê thê. Anh thương anh một thì nghĩ Mỵ thiệt thòi mười. Mỵ còn khổ hơn anh nhiều, anh thương Mỵ, anh yêu Mỵ nữa.

– Cầu xin thần rừng hiển linh cho con tai qua nạn khỏi – anh lẩm bẩm, nước mắt chực ứa ra.

Bịch bịch. Bốn thằng thanh niên ném anh xuống trước sân nhà ông A Ngóc như ném khúc gỗ rừng, sân thì lởm chởm sỏi đá, đau thế không biết, tao qua qua vụ này tao dằn mặt từng thằng, A Phủ lồm cồm đứng dậy.

– Thằng Phủ, mày vào với ông A Ngóc ngay, ông ta không may bị con rắn độc cắn, đang hấp hối, ông ta bảo muốn gặp mày trước khi về với thần rừng.

– Mẹ tiên sư chúng mày, sao không nói để tao tự đi, trói tao thế, nhỡ gãy cái xương tao thì sao, chúng mày có đền được không?

– Thôi mày vào với ông Ngóc đi…

A Phủ lững thững bước vào. Dân làng đang tập trung đông đủ ở nhà ông Ngóc. Nói một chút về ông A Ngóc. Ông là già làng, được dân bản tôn trọng và quý mến lắm. Vợ và con ông mất thời ông còn trẻ, trong một vụ lũ quét, ông ở vậy, không đi thêm bước nữa. Ông sống tốt với dân bản lắm. Là thợ săn cực kỳ giỏi, nên mỗi lần đi săn về, ông cụ đều chia cho mỗi nhà một ít thịt, hôm thì nai, hôm thì hoẵng, khi thì thịt lợn rừng. Nhà nào càng nghèo và đông con thì ông cụ lại cho càng nhiều.

A Phủ đã nhiều lần đến năn nỉ xin ông dạy cách đi săn, nhưng ông năm lần bảy lượt từ chối…

Ông Ngóc đang hấp hối, nhìn thấy A Phủ mắt ông như tỉnh táo hơn đôi chút, ông cố thều thào:
– PHHHỦ…Ủ..Ủ đấ..ấ.y à? LLấ.ấ.ấ.yy dướớớới chââââân ppphhảảảảnnnn… Rồi ông cụ trút hơi thở cuối cùng.

A Phủ lúng túng, sợ hãi, anh làm theo lời cụ Ngóc. Anh tìm dưới chân phản và thấy một cuốn sách đã cũ kỹ chữ ở bìa đã mờ, nhưng vẫn dịch được: Bí Kíp Đi Săn. Dường như trước lúc lâm trung, ông muốn để lại cuốn bí kíp này cho A Phủ, nước mắt anh lăn dài trên má, thầm cảm ơn cụ và hứa sẽ hương khói cho cụ ông sau này.

Về phần A phủ, sau khi có cuốn bí kíp mà cụ Ngóc để lại, anh bắt đầu dành thời gian để đọc và nghiên cứu, quả thật, làm bãy và đi rừng không hề đơn giản như anh vẫn nghĩ. Sau khi tiếp thu được cách làm bẫy từ cuốn bí kíp, mỗi lần đi săn của A Phủ đều có kết quả. Hôm thì thỏ, lúc thì dê, có cả lợn rừng nữa. Nhưng những con lợn rừng anh săn được hôm thì mất chân, lúc thì cụt mõm. Không thể sống để làm giống được nên anh phải bán cho thương lái. NA Phủ vẫn nuôi hi vọng với dự án khởi nghiệp của mình. May mà trước đây, khi cãi nhau với Mỵ, anh không vứt cái bản kế hoạch kinh doanh đi. A Phủ lại tiếp tục mày mò, tìm hiểu và cải tiến bẫy thú rừng, để khi bắt được con lợn, nó phải lành lặn để có thể giữ lại làm giống mà phát triển dự án của mình.

Còn Mỵ, sau khi A Phủ đi săn có nhiều kết quả, nàng đỡ vất vả hơn, da dẻ mịn màng hơn, xinh xắn hơn, tươi tắn như bông hoa rừng. Nàng không còn cáu với A Phủ nữa, A Phủ vui lắm. Mỗi lần đi săn về, Mỵ lại cầm nước cam vắt ra đầu bản đợi a Phủ, chồng chồng – vợ vợ ngọt như mật con ong rừng. Đúng là “địa chất quyết định ý thức” A Phủ nghĩ trong đầu, nhưng kệ, vui và hạnh phúc là được. Là thằng đàn ông không nuôi nổi vợ thì chết mẹ đi cho rồi – A Phủ mỉm cười…

Trước đây, mỗi lần nghe tới “Luật hấp dẫn” A Phủ đều cười khẩy, bỏ qua nó anh nghĩ, chỉ có mấy ông đa cấp mới phải sử dụng luật hấp dẫn thôi. Nhưng bây giờ, anh nhận ra rằng, chính “luật hấp dẫn” đã giúp cho A Phủ có được cuốn bí kíp đi rừng từ ông A Ngóc. Luật hấp dẫn hoạt động theo nguyên tắc của sóng nước, khi bạn gõ một lần sẽ có một con sóng lan tỏa ra, bạn gõ hai lần sẽ có hai con sóng xuất hiện, làn sóng sau, đẩy làn sóng trước, khiến nó đi xa hơn. Nếu bạn gõ nhiều và liên tục, những con sóng sẽ cùng cộng hưởng và đưa mong muốn của bạn đi rất xa, đến một ngày nào đó, mong muốn của bạn sẽ được đáp lại và đến bên bạn. Nếu bạn muốn bất kỳ thứ gì, hãy nói ra điều đó cho tất thảy mọi người, hãy liên tục hành động để tìm kiếm và có được thứ bạn mong muốn. Nếu A Phủ không đi hỏi từng người, không đến từng nhà, không thể hiện mong muốn học được cách làm bẫy, cách đi rừng thì liệu ông A Ngóc có biết được điều đó và cho A Phủ bí kíp trước khi ông khuất núi?

Nhờ có cuốn bí kíp từ ông A Ngóc nên kinh tế gia đình A Phủ tốt hơn, nhưng anh vẫn chưa thực sự hài lòng khi dự định khởi nghiệp của anh vẫn còn dang dở. Anh vẫn hi vọng một phép màu sẽ đến, anh vẫn hi vọng luật hấp dẫn sẽ mang đến cho anh một cặp lợn rừng để anh nuôi sinh sản… Những ngày tháng khó khăn tạm thời đã đi qua, gia đình A Phủ đầy ắp tiếng cười và niềm vui nhưng ẩn sâu trong thâm tâm anh, anh vẫn còn trăn trở, vẫn còn khát khao. Anh muốn khởi nghiêp…

May mắn sẽ gõ cửa nhà A Phủ như thế nào? Chặng đường khởi nghiệp của anh sẽ diễn biến ra sao? Liệu lần khởi nghiệp đầu tiên anh có suôn sẻ, và có thành công?

Câu chuyện sẽ tiếp tục được tiếp diễn ở phần 3: Khởi nghiệp thực sự.

Câu chuyện khởi nghiệp của A Phủ sau khi cùng Mỵ trốn khỏi nhà thống lý Pá Tra. Từ một thanh niên không có gì ngoài vợ, anh đã làm gì để gây dựng sự nghiệp của mình?

Với suy nghĩ chất phác và cái nhìn đơn giản về khởi nghiệp, liệu anh có thể vượt qua mọi khó khăn, thử thách để khởi nghiệp thành công?

Phần 3: VẠN SỰ KHỞI ĐẦU NAN

Một ngày nọ, như thường lệ, A Phủ dậy sớm hơn con gà trống, chuẩn bị cơm nắm và dụng cụ để vào rừng thăm bẫy. Ngày hôm đấy, anh có một linh cảm gì đó, rất đặc biệt, háo hức lạ thường xen lẫn chút hồi hộp. Quả thật, như được thần rừng mách bảo từ trước. Một cặp lợn rừng một đực, một cái trúng bẫy – điều khiến anh sung sướng hơn cả là cả hai chú lợn đều lành lặn, không đui-què-mẻ-sứt gì cả. Anh hét lên sung sướng, cuối cùng thì trời xanh có mắt, cả thế giới bỗng chốc thu bé lại vừa bằng đôi lợn giống…

Vậy là từ một ý tưởng và kế hoạch kinh doanh ban đầu, sau một chặng đường dài nỗ lực, phấn đấu không ngừng nghỉ, trải qua nhiều khó khăn, nếm trải nhiều thất bại, đã có những lúc anh đã nghĩ tới việc buông bỏ cuộc sống khởi nghiệp thì đến lúc này, A Phủ đã có một chút thành quả ban đầu. Dự án của anh được định hình rõ ràng hơn. Nó không còn là ý tưởng và bản kế hoạch dài ba tầu lá chuối nữa. Lúc này mới thực sự là lúc anh khởi nghiệp.

Từ ý tưởng và bản kế hoạch đến một sự bắt đầu thực sự là cả một chặng đường dài. Chỉ khi bạn thực sự tích lũy đủ các yếu tố: kiến thức – kỹ năng- thái độ và cả thiên thời – địa lợi – nhân hòa. Thì cơ hội cũng như vận may sẽ hiện ra trước mắt, điều quan trọng là bạn không được bỏ cuộc. Thời gian là yếu tố khiến cho phần lớn con người ta rời bỏ cuộc chơi vì vậy chúng ta cần phải kiên trì. Kiên trì học tập kiến thức, kiên trì mài dũa kỹ năng, kiên trì rèn luyện thái độ…

Không lâu sau đó, nhờ được sự giúp đỡ của thần rừng, A Phủ tiếp tục bẫy được thêm hai cặp lợn rừng để làm giống nữa. Anh bắt đầu dựng chuồng để nuôi lợn. Anh không làm thịt để ăn và đổi lấy gạo như dân bản. Anh muốn gây dựng một đàn lơn rừng và sản xuất thịt lợn rừng từ những con giống ban đầu. Là doanh nhân, mình phải nhìn dài hạn – chứ như dân bản thì suốt đời đi rừng khổ sở và nguy hiểm.

Anh luôn mong muốn những cặp lợn rừng sẽ cho anh những đàn lợn con sau này, nó sẽ là cơ ngơi giúp anh soán ngôi thống lý Pá Tra… Khi có tiền rồi, anh sẽ cùng Mỵ đường đường chính chính trở về Hồng Ngài trả nợ cho cha Mỵ và trả tiền con bò mà năm xưa anh làm mất của nhà thống lý.

Về phần Mỵ, cô lại không thích điều đó, từ ngày anh có đàn lợn giống, A Phủ ít đi rừng hẳn, nhà chẳng có thú rừng để bán, để đổi gạo, nên thu nhập có phần giảm sút. Bây giờ A Phủ suốt ngày chỉ quan tâm, chăm sóc cho đàn lợn giống, anh ngồi nói chuyện hàng giờ với đàn lợn, mong nó hiểu và sinh sản cho anh thật nhiều. Cứ ngồi trò chuyện với lợn rồi tủm tỉm cười một mình như bị con ma rừng bắt. Cô nghĩ cứ đi rừng đều đều , tiền tiêu đủng đỉnh có phải sướng hơn không…

Cùng lúc đó, tin anh săn được thú rừng từ cuốn bí kíp của cụ A Ngóc lan ra khắp vùng, sang các bản làng lân cận. Mọi người lũ lượt kéo đến xin A Phủ cuốn bí kíp.

Cũng định không chia sẻ, nhưng nhìn dân làng đói khổ, lại nhớ hồi mình khó khăn mà không ai giúp đỡ… anh lại chạnh lòng, mang hết bí kíp ra, dạy cho tất cả mọi người. Người dân săn được nhiều thú rừng hơn, bản làng trở nên khấm khá hơn, người dân trong vùng, ai cũng nể phục và có phần kính trọng A Phủ hơn. Cảm giác được nể phục và kính trọng chính là thứ kích thích A Phủ phải chia sẻ, giúp đỡ dân làng nhiều hơn, anh định sau này, khi dự án phát triển, nhân rộng rồi, anh sẽ tạo công ăn việc làm cho người dân bản, họ sẽ có thu nhập ổn định, không trông chờ may rủi vào chiếc bẫy nữa.

Còn đàn lợn giống, vốn dĩ đã sống quen trong môi trường tự nhiên, nên đưa về nuôi nhốt chúng không thích nghi được. Cả đàn sáu con thì bốn con chết mà không rõ nguyên nhân, hai con còn lại cứ nheo nhóc, bỏ ăn, đi ị ra phân trắng, còi cọc, ốm đau. Chưa tận hưởng niềm vui được bao lâu thì A Phủ lại đau đầu suy nghĩ. Anh phải thuê bác sỹ THÚY dưới xuôi lên khám, tốn nhiều tiền bạc, trong nhà dành dụm được bao nhiêu tiền, anh lấy để trả tiền cho bác sỹ hết với hi vọng sẽ giữ được hai con giống còn lại.

Nhưng rồi, đúng là ông trời không cho không ai cái gì cả, cho anh bao nhiều thì cũng lấy lại hết. Hai chú lợn giống cuối cùng của anh cũng chết vì bỏ ăn. A Phủ uất ức, đau đớn, biết thế bán cho người dưới xuôi thì ít nhiều cũng có chút tiền rồi… Tại sao ông trời lại không muốn A Phủ làm giàu, hết lần này lượt nó gây khó khăn cho A Phủ?

Trở về với hai bàn tay trắng. Bây giờ kỹ năng làm bẫy và săn bắn của A Phủ tốt hơn nên anh cũng không cần lo lại về cơm-áo-gạo-tiền. Mỵ cũng không còn gây sức ép với anh nữa. Trong sâu thẳm trong thâm tâm anh, anh vẫn muốn làm điều gì đó để đánh dấu vai trò của mình, muốn làm cái gì đó to lớn…

Anh lại bàn với Mỵ, bán nốt một nửa mảnh đất mà hai vợ chồng đã tích góp mua được trong thời gian qua, quyết tâm xuống xuôi học quy trình nuôi lợn của người xuôi. Còn một nửa để lại sau này về xây chuồng lợn và căn nhà bé bé gây dựng lại sự nghiệp. Mỵ đồng ý, vì cô biết tính chồng nên muốn cấm cũng không được. Vả lại bây giờ cô tin anh hơn, cô thấy anh là người có chí khí và trách nhiệm.

Nhờ một số người bạn dưới xuôi, A Phủ tìm hiểu và đăng ký được khóa học “Bí quyết nuôi lợn thành triệu phú” của Hiệp hội nông nghiệp Việt Nam tổ chức.

Hai vợ chồng cô dìu dắt nhau xuống xuôi ăn ở, học tập cách nuôi lợn của người xuôi. Môi trường mới, cuộc sống mới gây ra cho họ không ít khó khăn nhưng cả hai đều biết phải cố gắng vượt qua. Khó khăn sinh ra là để phân loại con người – cả hai đều tự nhủ rằng như vậy.

Hồi trốn khỏi nhà thống lý Pá Tra về Phìn Sa, khổ, nhục, khó khăn, thiếu thốn như thế mà còn ở bên nhau, che chở, bao học cho nhau, cùng nhau vượt qua bao khó khăn và trụ vững cho được đến bây giờ, thì không có lý do gì để cả hai từ bỏ cả. Họ biết rằng, cuộc sống sẽ luôn trở nên tốt đẹp hơn nếu bạn luôn nhìn về một tương lai tích cực. Vả lại, tình yêu không phải ai cũng may mắn tìm được nhau. Đừng vì bất kỳ lý do gì mà đánh mất sự may mắn đó.

Sau sáu tháng, hai vợ chồng đã tích lũy được phần nào kiến thức để nuôi, chăm sóc, gây giống và phát triển đàn lợn. Họ chào người tốt bụng dưới xuôi, rồi đưa nhau về lại Phìn Sa. Bắt đầu một lần khởi nghiệp mới, hừng hực khí thế và tràn đầy năng lượng.

Khởi nghiệp trong bất kỳ lĩnh vực nào, chúng ta phải là người làm ra sản phẩm hoặc ít nhất phải định hướng được triết lý làm ra sản phẩm. Để làm được điều đó, chúng ta cần phải có kiến thức sâu trong lĩnh vực mà bạn hoạt động và phải liên tục trau dồi, cập nhật, bổ sung để trở thành chuyên gia. Nếu không bạn sẽ rất dễ rơi vào tình trạng đẽo cày giữa đường và dự án chết mà không biết vì sao nó chết.

Sau khi có được kiến thức trong việc nuôi lợn, hành trình khởi nghiệp của A Phủ sẽ diễn biến ra sao? Liệu anh học được thêm bao nhiêu bài học nữa? Liệu như vậy đã đủ để thành công? Mọi thứ sẽ được sáng tỏ hơn ở phần 4.

Nếu muốn đọc tiếp Phần 4, coment “tôi muốn” và share để tôi có động lực viết và up cho mọi người nhé .

ĐỪNG ĐỌC ĐỂ CƯỜI. HÃY ĐỌC ĐỂ SUY NGẪM VÀ RÚT RA BÀI HỌC.

Câu chuyện khởi nghiệp của A Phủ sau khi cùng Mỵ trốn khỏi nhà thống lý Pá Tra. Từ một thanh niên không có gì ngoài vợ, anh đã làm gì để gây dựng sự nghiệp của mình?

Với suy nghĩ chất phác và cái nhìn đơn giản về khởi nghiệp, liệu anh có thể vượt qua mọi khó khăn, thử thách để khởi nghiệp thành công?

PHẦN 4: CỨ ĐI RỒI SẼ ĐẾN

Kết thúc hành trình du học, vợ chồng A Phủ trở về Phìn Sa, nhờ sự giúp đỡ của dân làng, hai vợ chồng A Phủ dựng lại được căn nhà nho nhỏ và chuồng lợn xinh xinh. Lúc này, anhđã nắm chắc kỹ thuật nuôi và chăm sóc lợn cộng với kỹ năng của một thợ săn giỏi nên anh rất tự tin cho lần khởi nghiệp này.

Hai vợ chồng hăng hái bắt tay ngay vào công việc. A Phủ và Mỵ phân công công việc, mỗi người một tay, cùng nhau khởi nghiệp.

Sau mấy ngày đi rừng đặt bẫy, A Phủ đã có những chú lợn giống đầu tiên. Lần này, anh quyết tâm dựng lại cơ đồ. Anh chăm sóc, trông coi đàn lợn một cách cẩn thận, lo cho chúng từng bữa ăn, giấc ngủ. Ăn chín uống sôi, ăn phải đủ no, ngủ phải đủ giấc. A Phủ coi chúng như con của mình. Đứa nào bỏ ăn, bỏ uống, có triệu chứng là anh liền cách ly để chữa trị kịp thời, tránh trường hợp xấu và lây lan ra cả đàn.

Không phụ công A Phủ, đàn lợn lớn nhanh như thổi. Đôi lúc, Mỵ lại thấy anh đứng nhìn đàn lợn rồi tủm tỉm cười một mình.

Không vui sao được, không hạnh phúc sao được khi mà đứa con tinh thần của mình đang dần lớn lên. Để có được cảm giác ấy, A Phủ đã phải đánh đổi nhiều thời gian, mồ hôi, công sức. Để có được niềm vui đó, A Phủ đã phải vượt qua những lúc dường như tăm tối nhất của cuộc đời, phải đối mặt với sự quay lưng đi của người yêu thương mình nhất. Cái giá để đánh đổi lấy niềm vui và hạnh phúc trong khởi nghiệp chưa bao giờ là rẻ.

Khi chọn con đường khởi nghiệp, nghĩa là chúng ta sẽ đi trên con đường vất vả nhất, áp lực nhất, khó khăn nhất, nguy hiểm nhất và cô đơn nhất. Nhưng khi đến được đích, đó sẽ là nơi mà tất thảy mọi người đều mơ ước. Đỉnh cao của khởi nghiệp không phải là nhiều tiền, mà là sự tự do, thoải mái, thanh thản trong tâm hồn. Đỉnh cao của khởi nghiệp là lúc bạn thỏa mãn được cái tôi của chính mình, làm được việc mình yêu thích, yêu thích việc mình đang làm và hài lòng với tất cả những gì mình đang có…

Bẩy tháng sau, đàn lợn con đầu tiên ra đời trong sự đón chờ háo hức của A Phủ. Lần đầu tiên A Phủ thuần hóa, nuôi và nhân giống lợn rừng thành công. Liên tục sau đó, những đàn lợn con nối tiếp nhau ra đời, quy mô, số lượng đàn lợn tăng một cách chóng mặt.

Không lâu sau, những sản phẩm lợn rừng đầu tiên của A Phủ ra đời. Vì được nuôi bằng cám, khoai, sắn nên thịt lợn của anh cực kỳ thơm ngon và săn chắc, mạng đậm hương vị núi rừng. Hoàn toàn khác biệt với thịt lợn thường ăn cám tăng trọng. Thông qua các thương lái dưới, thịt lợn của A Phủ được tiêu thụ một cách nhanh chóng, lứa nào xuất chuồng, các thương lái cũng phải xếp hàng tranh nhau mua. Có những trường hợp xảy ra va chạm, đánh nhau khiến A Phủ cảm thấy khó xử.

Thừa thắng xông lên, A Phủ tậu đất, xây thêm chuồng, gia tăng số lượng đàn lợn lên và thuê nhiều người trong bản về để phụ giúp vợ chồng anh nuôi và chăm sóc đàn lợn.

Với số lượng lợn rừng mỗi ngày một tăng và được các thương lái thu mua đều đặn. Kinh tế gia đình anh nhảy vọt, có của ăn của để. Chẳng mấy chốc, anh trở thành người giàu nhất Phìn Sa. Bây giờ, anh đã trở thành ông chủ thực sự – điều mà anh vẫn mơ ước bây lâu nay.

Nhưng…

Làm ông chủ thật sự không sướng và thoải mái như cảm giác lần đầu tiên anh gọi bát phở. Anh luôn bị áp lực bởi vì sự tị nạnh, xích của người làm trong nhà anh. Người kêu làm ít, kẻ chê làm nhiều. Anh luôn cánh cánh trong đầu để làm sao quản trị, kết nối được mọi người với nhau để tạo nên một tập thể đoàn kết, hòa đồng, cùng nhau phát triển. Chưa kể đó, anh cần phải tạo công ăn việc làm đều đặn để họ có thu nhập ổn định, dưới họ còn có gia đình, con cái đi học, thời buổi bây giờ, nếu không có cái chữ thì làm sao mà hội nhập được…

Làm ông chủ, anh luôn phải đối mặt với áp lực và những nỗi lo âu vô hình. Nhưng chính những áp lực, nỗi lo âu đó lại là động lực để anh cố gắng học hỏi phấn đấu phát triển và giữ vững cơ nghiệp mình đã gây dựng nên. Anh đã thất bại không ít lần, và cảm giác đó không hề dễ chịu. Thất bại là mẹ thành công, nhưng thất bại quá nhiều sẽ khiến con người ta không dám đứng lên mà bước tiếp. Chính vì thế nên anh luôn học hỏi, trau dồi không ngừng, anh đọc thêm nhiều sách, tìm hiểu thêm nhiều kiến thức, phát triển tư duy, quản trị, kỹ năng bán hàng… anh biết rằng đọc sách để nâng tầm bản thân mình là việc phải làm thường xuyên.

Câu chuyện về A Phủ và đàn lợn nhanh chóng lan rộng khắp núi rừng tây bắc. Mọi người đổ xô đi nuôi lợn rừng làm kinh tế. Người người nuôi lợn, nhà nhà nuôi lợn. Đáng lo hơn là việc A Phú, một người trước đây làm công cho gia đình anh đã học hết quy trình cũng như cách nuôi và chăm sóc lợn bây giờ tách ra, xây dựng một trang trại nuôi lợn rừng, và cạnh tranh trực tiếp với A Phủ về giá. Việc này ảnh hưởng trực tiếp đến thu nhập của gia đình anh. Nguồn thu giảm sút, trong khi đó A Phủ vẫn phải trả lương cho những người làm công, anh không thể vì bị giảm doanh thu mà cho họ nghỉ việc được, cả gia đình, con cái họ đang trông chờ vào tiền lương.

A Phủ biết, nếu cạnh tranh lại với A Phú về giá rồi cả 2 sẽ cùng chết. Anh lại chọn con đường khác. Anh biết, thương trường là chiến trường. Đến một ngày nào đó, sẽ có người cạnh tranh với anh, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Trước đây, khi không có cạnh tranh, anh có thể làm một cách tự phát, nhỏ lẻ. Nhưng bây giờ, muốn phát triển bền vững và tiến xa hơn được, A Phủ phải làm sản phẩm, xây dựng thương hiệu, lên kế hoạch, chiến dịch truyền thông, phát triển thống bán hàng một cách bài bản và chuyên nghiệp hơn. Anh quyết định thành lập doanh nghiệp và gọi vốn đầu tư. Anh mong muốn thương hiệu thịt lợn rừng của anh không chỉ bán ở thị trường Việt Nam, anh muốn gờ-lâu-bồn, đưa sản phẩm của mình ra khắp năm châu…

A Phủ quyết định gọi vốn đầu tư một lần nữa.

Nhưng bây giờ anh đã ở vị thế khác. Sản phẩm anh đã có, đã chứng minh được lợi nhuận và độ lớn của thị trường. Bây giờ anh có quyền chọn một nhà đầu tư tốt nhất cho mình… Thời gian trước có một số người liên hệ ngỏ ý muốn đầu tư nhưng A Phủ từ chối vì vợ chồng anh vẫn có đủ khả năng, nguồn lực để phát triển quy mô đàn lợn, vả lại lúc đấy anh chưa bị chịu sức ép từ các nhà cung cấp thịt lợn rừng khác. Anh biết nếu anh tự phát triển quy mô đàn lợn càng lớn thì sau này giá trị định giá của dự án càng cao.

Lại một lần nữa anh khăn gói đi tìm nhà đầu tư…

Liệu lần này anh có gọi được vốn? Anh sẽ gặp khó khăn gì trên bàn đàm phán với nhà đầu tư? Cách A Phủ lựa chọn nhà đầu tư như thế nào? Mọi thứ tiếp tục hé hộ ở Phần 5.

Nguyễn Tiến Trung

Written By

Nguyễn Văn Thắng

Nguyễn Văn Thắng

Yêu Kinh Doanh – Thích Cà Phê

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *